• Ngày đăng:
30/05/2014• Bình chọn:
/
• Lượt xem: |
[E] [Xóa] Ngọn Lửa Báo Thù
_________________
Như hôm nọ, vào một buổi trưa
tháng bảy nóng nực, ông năm xem
những ghi chép mới nhất, phân loại
những tài liệu tích luỹ được cho
cuốn sách đang viết về các đám cháy
và các biện pháp phòng cháy. Ông
định viết một cuốn sách lớn, dầy hai
tập, kết quả nghiên cứu của ông
trong nhiều năm.
Thỉnh thoảng đưa lên miệng
điếu xì gà thơm Cuba, Tcharnotski
rít một hơi dài và nghĩ về bố cục với
các chương cho quyển sách...
Hút nốt điếu thuốc, ông giụi nó
vào cái gạt tàn, rồi mỉm cười mãn
nguyện, ông đứng dậy.
Không đến nỗi tồi! Ông tự khen
mình, hài lòng về những điều ước
tính - Có vẻ ổn lắm.
Ông thay quần áo, rồi đến quán
cà phê quen chơi cờ...
Vài năm trôi qua, hoạt động của
Tcharnotski ngày càng tiến triển. Giờ
đây, không chỉ Rakshava biết đến
ông. Người ta nhắc đến ông Chịu
Lửa cả ở những nơi cách xa thành
phố này. Nhiều người tới gặp ông và
tỏ lòng khâm phục. Quyển sách của
ông về các đám cháy có tiếng vang
lớn, và không chỉ trong ngành cứu
hoả; chỉ một thời gian ngắn mà nó
được tái bản mấy lần.
Lúc hoả hoạn xảy ra ở kho củi
thuộc Viteluvka, một thanh xà ngang
đang cháy đột nhiên rơi xuống khiến
xương quai hàm của ông bị thương
nặng; ở hai vụ hoả hoạn khác, trần
nhà đổ sụp làm ông bị thương chân
và vai; còn hôm Giáng sinh mới rồi,
suýt nữa ông mất tay phải: một
thanh xà bằng sắt rơi từ nóc nhà
xuống chạm một đầu vào ông - chỉ
một li nữa là ông nát xương...
Trước những chuyện không may
ấy, Tcharnotski tài năng vẫn tỏ ra
bình tĩnh.
Tôi còn chịu thua lửa, nên nó
mới ném các thanh xà vào tôi, ông
thường nói thế, miệng mỉm cười là
lạ.
Nhưng thời gian gần đây, các
lính cứu hoả dõi theo từng bước của
ông và không để ông lao vào lửa quá
sâu, nhất là ở những nơi có nguy cơ
sập nhà. Tuy nhiên, mối nguy hiểm
vẫn rình rập ông thường xuyên, ngay
cả ở những nơi tưởng chừng an toàn
nhất. Hình như hễ có mặt
Tcharnotski là ma quỷ kéo đến: bên
cạnh ông bỗng dưng rơi xuống
những khúc gỗ chỉ vừa mới bén lửa,
những thanh xà trên trần mà lửa
còn chưa lan tới, cả những tảng vôi,
vữa nặng trịch, to bằng viên đạn đại
bác, có khi rơi đúng chỗ Tcharnotski
vừa đứng.
Thế mà Tcharnotski vẫn nhếch
mép cười thản nhiên và hút xì gà.
Song các đồng nghiệp của ông thì
càng lo lắng hơn. Cuối cùng họ hiểu
rằng ở bên cạnh ông vẫn gặp phải
nguy hiểm.
Những chuyện như thế xảy ra
trong nhà thủ trưởng của họ nên
không ai biết.
Mọi chuyện bắt đầu từ làn khói
khét lẹt, ngột ngạt: một ngày nọ,
ngôi nhà đầy mùi khét như thể có
miếng giẻ rách cháy âm ỉ trong xó
nhà. Mùi khó chịu như những làn
sóng vô hình toả vào các hành lang,
đọng mùi hôi trong các phòng, như
một tấm màn nặng nề rủ từ trần nhà
xuống. Mùi ấy thấm vào đồ đạc,
quần áo, chăn đệm. Quạt máy và hệ
thống thông gió đang hoạt động
cũng không làm giảm được mùi hôi.
Sau đó các cửa ra vào và cửa sổ đều
được mở toang dù ngoài trời lạnh
âm mười tám độ, cái mùi ghê tởm ấy
vẫn không bay đi. Gió và cái rét
cũng không xua được nó, nó cứ xộc
vào mũi nồng nặc. Ông đã cố gắng
tìm ra nguồn gốc mùi ấy nhưng
không đi tới đâu, nên cuối cùng ông
đành chịu vậy.
Một tháng sau, khi không khí
trong nhà đã dịu lại đôi chút, thì
một tai hoạ khác ập đến: thán khí.
Mấy ngày đầu, còn có thể cho rằng
tình trạng này là do đám gia nhân
vụng về. Họ đã lơ đãng đóng sớm
các lò sưởi, nhưng về sau phải nhận
thấy rằng vần đề hoàn toàn không
phải vậy, dù cái lò sưởi được quan
sát rất cẩn thận, song cái mùi thán
khí ngột ngạt vẫn đầu độc không khí
ngày một nhiều hơn. Việc thay đổi
chất đốt cũng không khá hơn: mặc
dù Tcharnotski đã đốt lò bằng củi và
không đóng cửa lò, nhưng ban đêm
trong nhà vẫn có người bị trúng độc
hơi than, còn bản thân ông, sáng
dậy thấy đầu nhức buốt và buồn
nôn. Sự việc đến mức ông buộc phải
đi ngủ nhờ ở chỗ quen chứ không
ngủ nhà nữa.
Vài tuần sau, thán khí bớt hẳn,
và ông lại thở phào nhẹ nhõm trở về
nhà.
Ông không biết tại sao nhà ông
gặp nhiều tai biến như thế, nhưng
suy nghĩ lại, cuối cùng ông hiểu